Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Tìm hiểu: Ly cà phê năm mới

Suy cho cùng, cuối đời của tôi và ông cũng giống như vài giọt cà phê này. Để mang 1 ly cà phê đúng với khẩu vị của mình, nên sở hữu nước sôi đủ độ nóng đổ vào bột nguyên liệu cà phê, yêu cầu yên lặng chờ đợi một số giọt cà phê ngấm qua phin, đấy là sự chắt lọc cuối cộng...

Tách cà phê năm mới

>>> Xem thêm: muong muc kem

Tách cà phê năm mới

Lê Phú An là người dùng học cộng thời phổ thông sở hữu tôi. Anh xuất thân từ 1 gia đình trí thức giàu sở hữu ở Sài Gòn, bố là kỹ sư với tên tuổi, mẹ là bác sĩ. An vô cùng nhiều năm kinh nghiệm về môn ngoại ngữ và ngẫu nhiên phải ngay từ năm trước tiên, anh đã nhận được học bổng của một trường đại học danh tiếng ở nước ko kể, rồi ra trường xây dựng việc và sống trải nghiệm phổ biến nước và vài vùng lãnh thổ trên thế giới.

Năm 1995 tôi tình cờ gặp tại 1 vùng quê, cùng vợ con sống thanh đạm trong 1 căn nhà nhỏ ấm cúng ở ven rừng, cả nhà ăn chay trường không ưa chuộng thế sự, không phân biệt đẳng cấp sang hèn. Lê Phú An đề cập năng nhỏ nhẹ và sâu lắng như 1 nhà sư có tâm và có tầm. Anh nói: "Sống với thiên nhiên con người mới nghe được tiếng nhắc từ nội tâm của chính mình, vì trong cõi người ta, ai cũng sẽ lần lượt trở về với đất, hơn thua nhau để xây dựng gì…".

Thật tình lần đầu tiên gặp lại, tôi chưa nắm bắt được một vài loại chảy đan xen trong tâm thức của anh, mặc dù tôi biết anh là người chín chắn luôn chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Nhưng việc anh từ bỏ nền văn minh thành phố với cuộc sống phần lớn tiện nghi để về rừng là điều tương đối lạ, nhất là đối sở hữu 1 kỹ sư hàng hải đã trải nghiệm phổ biến nơi trên thế giới.

>>> với thể mọi người quan tâm: bình xịt kem tươi giá rẻ

Trên đời này mọi người dùng đàn ông, ai cũng đều mơ ước một sự nghiệp, tiền tài và danh vọng, họ xem đấy như là một chỉ tiêu để đạt đến, ko ít người đã chạy theo mô hình đấy như con thiêu thân bất chấp cả đạo lý.

Ngày trước và cho đến ngày nay, một bộ phận không nhỏ thanh niên tỉnh lẻ kiên quyết bám trụ thành phố, chấp nhận những cuộc hôn nhân không có tình yêu hoặc đánh đố nhân phẩm để chọn kiếm 1 công việc, miễn sao mình được hợp pháp trở thành công dân đại phố.

Còn anh, nhà cửa, tài sản nổi chìm của loại tộc để lại ở Sài Gòn không thiếu, nghề nghiệp với tính kỹ xảo vẫn còn chỗ trống dành cho người có kinh nghiệm và giỏi ngoại ngữ như anh. Vậy tại sao anh quyết định về rừng để sống sở hữu thiên nhiên sớm thế! Anh đúng hay anh sai?

Vào năm 1995 Lê Phú An vẫn còn là một trung niên trẻ khỏe sung sức, là con trai của 1 gia đình với cả cha lẫn mẹ "vừa hồng vừa chuyên" trong xã hội đương đại. Điều gì đã thay đổi số phận 1 con người như anh tới thế? Vào ngày đầu năm, tôi điện thoại hẹn gặp và phóng xe máy đến tận nhà. Nhân lúc chỉ có hai người, tôi bê hết thông tin đời người của anh đặt lên bàn cà phê. Bên ngoài rừng núi lặng yên, bầu trời hong hong nắng thoang thoảng mùi thơm của hàng mai chiếu thủy nở trước Tết còn tỏa hương phảng phất.

Lê Phú An không nói gì, anh lặng thầm pha hai tách cà phê phin, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế mây cũ kỹ ở hiên nhà đã trải qua rộng rãi năm nắng gió. Chúng tôi nhìn một vài giọt cà phê từ từ nhỏ xuống, nhưng mỗi người theo đuổi suy nghĩ khác nhau. Lê Phú An mở nhạc Trịnh Công Sơn vừa đủ nghe, bài hát "Một cõi đi về" bởi vì Khánh Ly thể hiện nghe như lời dự cảm.

Ảnh minh họa.

>>> Chúng tôi cung cấp: bình lắc pha chế bình lắc pha chế

Anh hướng tâm thức của mình vào ly cà phê đen đặc quánh, chậm rãi, nhỏ nhẹ như 1 nhà hiền triết: "Suy cho cùng, cuối đời của tôi và ông cũng giống như một số giọt cà phê này. Để sở hữu một ly cà phê đúng sở hữu khẩu vị của mình, cần sở hữu nước sôi đủ độ nóng đổ vào bột nguyên liệu cà phê, buộc phải yên lặng chờ đợi các giọt cà phê ngấm qua phin, ấy là sự chắt lọc cuối cùng.

Người uống với thể thêm đường hay không tùy theo sở thích. mang một vài người sở hữu tí tuổi như chúng ta, tiêu dùng dòng thức uống này không chỉ đơn thuần nhâm nhi hương vị núi rừng mà còn tận dụng thời gian chờ đợi để tịnh tâm suy ngẫm cuộc đời. Giọt cà phê mình đang sở hữu trên môi là sự kết hợp của đất trời và của lòng người.

Vào 1 quán rượu hay 1 quán cà phê mình có thể nhận ra một vài cái người và tính bí quyết khác nhau. Rượu bia chỉ dành cho người quan tâm lớp vỏ bề ngoài, cà phê hoặc trà dành cho người mang tâm hồn sâu lắng.

Quán rượu ồn ào, người uống rượu nhắc chuyện có nhau bằng miệng và bằng tay, thậm chí khạc nhổ bừa bãi xuống đất, người uống trà hay cà phê đề cập chuyện bằng tâm thức. Quán rượu bốc lên mùi mồ hôi con người, mùi cá thịt, câu chuyện trên bàn đậm đặc hỉ, nộ, ái, ố, các bạn thay nhau "đánh bóng" mình.

Quán cà phê được trang trí bằng tranh ảnh, cây lá du dương một số bài hát nhẹ nhàng đi vào lòng người, câu chuyện thường mang tính học thuật, bàn thảo chuyện thăng trầm thế sự hoặc chia sẻ cho nhau sự trăn trở đời người.

Giá như vài người quanh ta quan hệ với nhau bằng sự chắc lọc như giọt cà phê để tồn tại thì mừng biết mấy. Năm nay năm nhuận, lẽ ra Tết đã về từ tháng trước, phải hoa nhà và hoa rừng nở sớm, tuy nhiên hương sắc vẫn rộn ràng".

Lê Phú An pha bình trà mới, tiếp tục câu chuyện: Trong lịch sử loại tộc Việt Nam thời văn minh lúa nước, người Việt mình mang câu tục ngữ nhằm động viên người lỡ vận và toàn bộ đã trở thành chân lý "không ai giàu ba họ, ko ai khó ba đời", tới hiện nay ngấp nghé nền văn minh điện tử vẫn còn giá trị tươi nguyên.

>>> Xem thêm: ca đánh sữa inoxca đánh sữa inox

Thời bao cấp, con người sống bằng tem phiếu bắt buộc quá kham khổ, thiếu thốn. đến lúc Nhà nước mở cửa, vài lượng khá lớn gia đình mang của ăn của để, vì thế bố mẹ dồn hết tình thương yêu vật chất cho con như để bù đắp. những gia đình mới phất lên này, phần lớn bao cấp gần như cho con dòng như tìm trường để kiếm một nghề cao cấp, lo dựng vợ gả chồng, lo nhà cửa và phương tiện di chuyển, nhưng trái lại họ không để ý hướng tâm hoặc tham vấn cho con mẫu về tinh thần trách nhiệm chia sẻ công việc hay kỹ năng sống độc lập…

Trước một vài tài sản kếch sù đang mang chẳng hề công sức chính mình bỏ ra, dần dần con cháu họ đã quên đi truyền thống gia đình. Thực ra, nền tảng của một gia tộc là tri thức chứ chẳng phải tiền bạc, lịch sử Việt Nam chưa sở hữu trang nào kể về 1 gia tộc để lại nhiều tiền. Tôi xuất thân trong một cái tộc tạm gọi là mọi về tri thức lẫn của cải, nhưng bố tôi vẫn động viên tôi ra nước không tính để trải nghiệm. lúc ở ngoại quốc, sống chung có quý khách đủ màu da mới nhận ra sự bao cấp của 1 gia đình chỉ khiến con cháu họ vươn lên là "thú cưng, hay 1 cái cây kiểng".

>>> Sản phẩm uy tín: máy xay cà phê bằng tay

Để với được một quốc gia giàu mạnh, ở một số nước từ gia đình, trường học tới luật pháp rất nhiều đồ vật cho sinh viên ra trường như 1 sản phẩm cuối cộng đầy đủ về uy tín, mẫu mã sở hữu thể hội nhập ngay với thương trường trong và ko kể nước. Và để hoàn thiện chiếc người sở hữu trách nhiệm mang bản thân và đất nước, họ đã mang những quy định hơi nghiêm ngặt: Đối mang học sinh lúc cao cấp nghiệp trung học đều phải tự thiết lập phác đồ hành trình cuộc đời, tiếng Anh gọi là Road Map, trong dự thảo kế hoạch dài hạn này, học sinh đề nghị tự mình thiết kế được biểu đồ tồn tại theo những chỉ số thời gian và mức giá tiền bạc.

Mục đích của Road Map nhằm định hướng thế hệ trẻ hình thành một vài công dân tương lai sở hữu trách nhiệm. tới khi lập gia đình, chúng sẽ chủ động chọn người dùng đời và chủ động nguồn tài chính trong hôn lễ tổ, cha mẹ chỉ là khách mời. bởi thế ở những nước công nghiệp hiếm có nhiều giới trẻ ngồi ở quán cà phê hay đại lý Internet suốt ngày, chưa nói là quán nhậu hay vũ trường ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Họ biết quý đồng tiền vì công sức và trí tuệ chính họ kiếm được.

Tôi đưa một số con tôi trở về thiên nhiên có cuộc sống đạm bạc. Hai vợ chồng nỗ lực tải hình ảnh núi rừng, cây cỏ, vật nuôi vào tâm thức vài cháu để hình thành tính mẹo con người vừa có tình yêu thiên nhiên vừa đọng lại ký ức tuổi thơ trước khi về hội nhập thành phố.

Con người ta ko thể yêu đất nước quê hương tự dưng hiểu về cội nguồn loại tộc, không hiểu lịch sử thăng trầm của cả chiều dài đất nước. Con người ta không thể giữ tài sản của tiền nhân để lại khi không hiểu ngôi nhà mình đang có hôm nay sở hữu được từ mồ hôi trộn có nước mắt của bố mẹ. Và con người ta ko thể nhận ra hồn nước lúc đứng nhìn rừng chiều biên giới hay những di tích của cha ông để lại mà lòng mình vô cảm.

Lê Phú An dẫn tôi đi thăm vườn cây xanh của nhà. Dọc theo đường biên, vài cây ngọc lan đường kính gần 30cm tỏa bóng mát rượi. Tiết trời đang chuyển sang xuân, hoa ngọc lan nở rộ thỉnh thoảng rơi xuống đất mang theo mùi hương thẳng đứng, ở sát hiên cửa hàng mai chiếu thủy nở hoa trắng li ti. Cả hai mùi hương ngọc lan và chiếu thủy quyện lại thơm phức bao trùm cả thể tích yên tĩnh mà không ít người thừa tiền mong đợi.

Chúng tôi dẫn nhau ra rừng, nhưng thực ra đây là rừng bạch đàn lý do là chính tay vợ chồng anh trồng để giữ độ ẩm cho đất, trên vài ngọn cây bạch đàn cao vút mang hàng chục con cò trắng vươn cổ ngơ ngác chờ bầy, bóng cò tốt thoáng trong vườn như báo hiệu đây là một trong các nơi an bình không mang kẻ thù rình rập.

Lê Phú An ko nhắc gì, sở hữu lẽ anh muốn tự tôi chọn ra chân lý cuộc sống lúc dạo trong vườn rừng tĩnh lặng để tự nhận ra rằng ở ngoài khuôn viên nhà anh hằng ngày đang diễn ra sự hơn thua, thù ghét, phân biệt sang hèn thì ở đây hoa vẫn nở, cây lá vẫn xanh, bầu trời vẫn lồng lộng và cuộc sống của người, của thú hoang dã vẫn tồn tại yên bình.

Chia tay anh, tôi vào gian thờ tự của gia đình đốt 3 cây nhang tưởng nhớ dì dượng Năm, bố mẹ đẻ của anh, một số người với học hàm học vị 1 thời cống hiến cả tuổi xuân ra Bắc vào Nam, giữ gìn bờ cõi cho non sông gấm vóc. lúc tiễn tôi ra cổng, vợ anh kể nhỏ nhẹ: "Không có con đường đi tới hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường mình chọn để đi, anh Đại nhỉ?".

Trên đường về hoa rừng nở rộ, gió xuân rập rờn thổi trên chòm cây kẽ lá, trong tâm thức tôi còn lãng vãng lời giải thích của anh: "Trong cõi người ta, ai cũng sẽ lần lượt trở về mang đất, hơn thua nhau để làm gì?"…

>>> mọi người có thích: máy xay cà phê 600n